Bertrand Russel
Ở phương Tây có một quan niệm cho rằng,
không thể hiểu được người Trung Quốc, trong đầu óc họ chứa đầy những ý tưởng thần
bí, khiến người ta khó lường. Cả một quá trình lâu dài, qua những gì được biết
về Trung Quốc, tôi cũng có cùng quan điểm như vậy. Nhưng qua một thời gian công
tác ở Trung Quốc, tôi thấy rằng nhận định này chỉ thuần túy là những thành kiến
chưa được kiểm chứng. Tôi giao lưu trò chuyện với một người Trung Hoa có giáo dục
cho thấy họ nói năng cũng rất giống người Anh. Tôi không tin” người phương Đông
là loại người dối trá nguy hiểm”. Tôi tin rằng, trong nghề thuật lừa gạt nhau
giữa một người Anh hoặc một người Mỹ với một người Trung Hoa, thì mười lần có
đên chín mười lần phần thắng thuộc về người Anh hay người Mỹ. Nhưng với đa phần
người Trung Hoa nghèo khó khi giao tiếp với người da trắng có tiền, thông thường
là đơn phương dở trò lừa gạt, khi ấy không nghi ngờ gì, người da trắng đương nhiên sẽ bị lừa, nhưng
với người quan lại Trung Hoa ở Luân đôn thì không phải vậy,
Người Trung Hoa có một đặc
điểm nổi bậc là hòa nhã và dễ gần. Bất luận là đến Trung Hoa du lịch, hay cư
trú ở Trung Hoa nhiều năm, hầu hết người châu Âu đều thích Trung Hoa. Cho dù
Anh Nhật là đồng minh, nhưng không hiểu tại sao những người Anh ở Viễn Đông xa
xôi, có một thời gian dài sống chung với người Trung Hoa, cố gắng tìm hiểu những
chuản mực về hành vi và cách nghĩ của người họ, hình như họ đều thích người Trung
Hoa như người Nhật. Nhưng với một số người mới đến Trung Hoa lần đầu, thì sẽ dễ nhận thấy sự hủ bại đến kinh ngạc. Ăn mày từng
đám, nghèo khó cực độ, bệnh tật tràn lan, xã hội hổ loạn, chính trị thối nát. Tận
mắt nhìn thấy tình cảnh này, người phương Tây không khỏi cảm thấy vô cùng bức
xúc, muốn trừ bỏ đi những điều hủ bại này, đương nhiên những điều hủ bại này đáng phải trừ.
Nhưng là người Trung Hoa
thậm chí một số người có khả năng ngăn ngừa những sự bất hạnh này, lại không cảm
thấy động lòng như người phương Tây, họ thờ ơ lãnh đạm chờ đợi những sự hủ bại này như bọt nước
tự tan tự mất đi. Thái độ tiêu cực đợi thời kỳ quái này của người Trung Hoa dần dần
làm cho du khách phương Tây cảm thấy nghi ngờ. Sau một hồi phẩn nộ, họ bắt đầu
hoài nghi vào một số chuẩn mực đạo đức mà họ vẫn tin tưởng báy nay. Phải chăng
sự bất hạnh vốn có từ sự phòng ngừa thụ động dẫn đến sự phủ nhận trí tuệ chân chính? Chỉ quan tâm đế hạnh
phúc trước mắt mà không nghĩ tới rủi ro có thể bất ngờ dáng xuống trong tương
lai là không biết lo xa?
Đối với người Trung Hoa, câu
trả lời cho một số vấn đề là phủ định chúng, vì vậy họ không thể không ngậm đắng nuột cay. Ngoại trừ
nghèo khó bệnh tật, chính trị hổn loạn, một số những điều hủ bại vân vân, cuộc
sống của họ vẫn có đầy đủ văn minh và vui vẻ. Họ vui cười nói chuyện phiếm, tắm
ánh ban mai, tán trời tán đất, vui vẻ hòa thuận, điều này ở những nước công
nghiệp không có. Người Trung Hoa bao gồm các giai tầng xã hội theo như tôi biết, tất cả mọi người
trong dân tộc này đều thích nói cười. Họ tìm kiếm niềm vui từ mỗi sự việc, ngay
khi tranh luận cũng thường dẫn dến tiếng cười hòa dịu.
Người Trung Hoa từ giới
thượng lưu đến tầng lớp bình dân đều có chung một vẻ tôn
nghiêm nặng nề, nhạt nhẽo, kể cả những người đã qua nền giáo dục châu Âu, thông
thường cũng không giảm đi vẻ tôn nghiêm này. Vô luận là cá nhân
hay cả dân tộc, người Trung Hoa không hề tự cao tự đại. Họ không thích khoe
khoang những điều vụn vặt bởi vì, từ trong sâu thẳm, họ cho rằng dân tộc Trung
Hoa có sự ưu việt không thể so sánh. Họ thừa nhận về quân sự họ còn yếu hơn so
với những cường quốc, nhưng họ lại không cho rằng những thiết bị giết người hiệu quả cao là phẩm chất trọng yếu của một cá nhân hoặc một quốc gia. Tôi nhận
thấy rằng tận đáy lòng, dường như họ dều cho rằng Trung Hoa là mọt quốc gia vĩ
đại nhất thế giới, họ có một nền văn minh ưu tú nhất, không cần người phương
Tây thừa nhận quan điểm này, bởi vì nó được tạo lập từ truyền thống hoàn toàn
không giống người phương Tây. Nhưng mọi người dần dần hiểu được, vô luận là như
thế nào quan điểm này không phải là sai trái. Trên thực tế nó là giá trị xuyên
suốt, là kết luận lô gích tất nhiên. Mục tiêu phấn đấu điển hình của người
phương Tây cũng là như vậy, tức là tận dụng mọi khả năng nhằm thay đổi hoàn cảnh
ở nhiều nơi cho được tốt đẹp hơn, mà ước muốn điển hình của người Trung Hoa là
đời sống hưởng thụ , tận dụng mọi khả năng để làm cho cuộc sống được ung dung, thoải
mái, sự khác biệt này đã hình thành một ranh giới giữa Trung Hoa và thế giới
Phương Tây.
Đương nhiên người Trung
Hoa cũng bừng bừng hoài bão, chỉ là không thấy được nhiều so với chúng ta. Mà
hình thức hoài bão lựa chọn của họ cũng không giống chúng ta, không phải là loại
hoài bão muốn tốt hơn, mà là hoài bão mê đắm quyền lực. Kết quả tất yếu của
sự mê đắm quyền lực là người Trung Hoa trở nên tham lam. Đồng tiền mang lại mọi lạc thú, vì vậy họ luôn
nhiệt tình kiếm tiền. Khác với chúng ta, họ kiếm tiền chủ yếu bằng thủ đoạn của
quyền lực, một số trường hợp không phải bỏ ra nhiều tiền lắm mà vẫn trở thành những chính trị gia quyền lực, thông
thường họ cũng từng trải qua cuộc sống nghèo khó. Ở Trung Hoa, quan chức nắm
quyền, nói chung dường như mục đích duy nhất là lợi dụng quyền lực để vơ vét tiền
bạc.
Tính sĩ diện của người Trung Hoa thường
làm cho người nước ngoài ở Trung Hoa thấy kỳ lạ đến nực cười. Thực ra, đây chỉ
là sĩ diện cá nhân trong hoàn cảnh cuộc sống của người Trung Hoa, mỗi người đều
có sĩ diện, cho dù là kẻ ăn mày có địa vị xã hội thấp kém nhất cũng vậy. Nếu
như bạn dùng phương thức giao tiếp với người Trung Hoa trái với chuẩn mực đạo
lý của người Trung Hoa, làm sao bạn nhận dược ở họ sự hưởng ứng, mà chắc chắn rằng
câu nói của bạn sẽ biến thành trò cười, cho dù câu nói của bạn không có ý mạo
phạm.
Có một lần đang lên lớp giảng
bài, tôi nhận thấy những học sinh Trung Hoa tỏ ra thiếu tập trung nghe giảng, tôi
nói với họ trong học tập , học sinh ở Anh chăm chú nghe giảng như thế nào. Rất
nhanh, tôi đã nhận ra mình phạm sai lầm. Số học sinh Trung Hoa này đều cười
không thoải mái , tôi cảm thấy kinh ngạc. Sau này mới hiểu rõ nguyên nhân của
nó. Người Trung Hoa hành xử vốn chú trọng tính hình thức (khách sáo) hơn so với
chúng ta, thậm chí với cả những người Trung Hoa vốn có ý thức rất hiện đại cũng
như vậỵ. Đây là hậu quả của ảnh hưởng tự nhiên, nó chi phối sự chân thành trong
quan hệ con người. Nếu tôi là người Trung Hoa , tình hình sẽ được giảm đi ít
nhiều. Nhưng với một người phương Tây ”áp bức tàn bạo”, nói năng nhã nhặn làm
cho người Trung Hoa cảm thấy vô cùng gần gũi. Tính khách sáo của người Trung Hoa tương ứng với tính thẳng thắn của người
phương Tây, Rốt cuộc ai hơn ai, tôi không dám tùy tiện bàn liều.
Trong ấn tượng của tôi, người Trung Hoa có tính chiết trung và thỏa hiệp, thường
bị khuất phục trước dư luận của công chúng, rất
ít có xung đột làm cho tình hình phát triển nghiêm trọng, việc xử lý vị Hoàng đế
cuối cùng của triều Thanh là một ví dụ sinh động. Ở phương Tây, một quốc gia, trong
mộ ngày trở thành nhà nước cọng hòa, thường là vị vua lập tức bị chặt đầu, hoặc
chí ít cũng bị lưu đày ra nứớc ngoài. Nhưng người Trung Hoa lai bảo lưu tước vị
Hoàng đế, cung điện hoa lệ, một số lớn hoạn quan, mỗi năm còn chu cấp cho mấy
trăm vạn đồng. Hoàng đế là một thiếu niên 16 tuổi, sống bình an trong Tử cấm
thành. Trong một lần nội chiến, ông ta từng khôi phục lại danh vị trong mấy năm. Nhưng Sau đó, một lần nữa lại bị phế truất, không
ai biết hành vi khôi phục danh vị của ông ta bị trừng phạt như thế nào.
Sự nhẫn nại không thể so sánh của người Trung Hoa khiến người châu Âu phải
kinh ngạc, kiến thức của người Trung Hoa có giáo dục khiến người nước ngoài phải
kính nể. Nhận thức sắc bén của họ khiến người Nhật bản ở Mãn Châu hoặc ở Sơn Đông phải tâm phục. Họ biết các cường quốc đều
hướng cặp mắt thèm muốn vào những tài nguyên còn chưa khai thác của họ, nhất là
than đá và sắt thép. Trước mắt họ có Nhật bản là tấm gương; Nhật Bản thông qua chủ nghĩa quân phiệt hà khắc, thiết
lập kỷ luật sắt với tôn giáo áp chế thành công chủ nghĩa”văn minh công nghiệp” để
đáp ứng khát vọng vươn lên của họ. Nhưng người Trung Hoa đã không bắt chước người
Nhật, cũng không cúi đầu khuất phục sự thống trị của nước ngoài. Họ nghiên cứu
thời gian giải quyết vấn đề không phải là mấy chục năm, mà hàng trăm năm. Họ từng trải qua bị chinh phục, đầu
tiên là người Thát đát (Mông Cổ) sau là người Mãn Châu. Nhưng những người đi chinh phục
này cuối cùng đều bị người bị chinh phục đồng hóa. Nền văn minh Trung Hoa không bị cải biến mà vẫn duy trì đến nay. Mấy đời sau thần
dân của người đi xâm lược đã bị Trung Hoa hóa rồi.
Lực lượng của Trung Hoa là dân số
đông đảo nhất thế giới, tinh thần dân tộc kiên cường, bất khuất, bề bỉ đấu
trang phản kháng và hun đúc sức mạnh dân tộc vô song. Trung Hoa miệt thị thủ đoạn
quân sự của nước ngoài, bởi vì họ có thời gian, họ có khả năng chờ đợi, đợi dến
lúc một số những thế lực hùng mạnh những kẻ đi áp bức tự tàn sát nhau đến sức
cùng lực kiệt.
Tính thống nhất của người Trung hó
không phải ở chính trị, mà ở văn hóa, nền văn minh Trung Hoa, là nền văn minh cổ
đại duy nhất còn may mắn tồn tại. Từ thời đại Khổng tuer đến nay, Ai cập, Babilon,
Ba tư, Marston, và đế quốc La Mã đã lần lượt tiêu vong. Nhưng văn minh Trung
Hoa nối liền bất tuyệt, trường tồn đế nay. Trung Hoa cũng từng bị ảnh hưởng của
nền văn hóa ngoại lai, đầu tiên là Phật giáo, nay là khoa học Phương Tây. Nhưng
Phật giáo không biến ngườij phương Tây cũng không thể biến người Trung Hoa
thành người châu Âu. Tôi tiếp xúc qua một số học giả người Trung Hoa, hiểu biết
về khoa học Phương Tây của họ không thua kém chút nào. Nhưng họ cũng không vì
thế mà vứt bỏ tính truyền thống của dân tộc họ, không thoát ly khỏi nhân dân
mình. Họ cho rằng Tây Phương không tốt bằng Đông Phương. Như dã man tàn bạo, tham
lam vô độ, lừa dối áp bức các nước nhược tiểu, ham muốn thái quá. Họ cho rằng
những thứ này là cặn bả của văn hóa Phương Tây, không thể hấp thu. Họ chỉ hy vọng
hấp thu văn hóa phương Tây những thứ tốt hơn phương Đông, nhất là khoa học kỹ
thuật.
Văn hóa bản địa già cỗi của Trung
Hoa đã không còn sức sống, văn hóa nghệ thuật cũng đã lỗi thời, học thuyết Nho
giáo không còn đủ đáp ứng tinh thần của con người hiện đại, cho dù là người Trung
Hoa. Người Trung Hoa qua Âu Mỹ học tập, mong muốn chấn hưng văn hóa truyền thống
Trung Hoa bằng môt nhân tố mới, do đó họ hướng sang văn minh Phương Tây để tìm
kiếm nhân tố này. Nhưng họ không muốn kiến tạo một nền văn minh giống hệt văn
minh Phương Tây. Họ nghĩ như vậy là rất đúng. Nếu họ không bị cưỡng bức đi theo
hướng cực đoan chủ nghĩa, họ đã có thể tạo lập được một nền văn minh mới như vậy,
sự sáng tạo bất kỳ nào từ nền văn minh Phương Tây đều là sự cầu tiến.
Đến đây tôi chủ yếu nói về mặt tốt
trong tính cách của người Trung Hoa. Đương nhiên Trung Hoa cũng như bất kỳ quốc
gia nào khác cũng có mặt chưa tốt. Tôi không muốn đàm luận về vấn đề này, bởi
vì tôi cảm nhận được người Trung Hoa vốn khiêm tốn, lễ độ, chân thành, thiện
lương, vì vậy tôi chỉ muốn nói đến mặt tốt của họ. Nhưng vì chân thực, đồng thời
cũng vì Trung Hoa, che dấu đi một số sự thật chưa được tốt là không đúng, tôi
chỉ mong độc giả ghi nhớ cho, nói chung người Trung Hoa theo như tôi được biết
là một dân tộc ưu tú bậc nhất. Tôi chuẩn bị khởi thảo nghiêm chỉnh một cuốn
sách tố cáo những cường quốc từng áp bức Trung Hoa. Trước lúc tôi sắp rời Trung
Hoa, một nhà văn nổi tiếng cuả Trung Hoa khẳng khái muốn tôi nói về những nhược
điểm chủ yếu của người Trung Hoa theo cách nhìn của tôi. Tôi bất đắc dĩ phải
nêu ra ba điểm: tham lam, nhát gan, vô cảm. Thật là kỳ lạ vị nhà văn này không những
không tức giận, mà còn thừa nhận là tôi đã phê bình công tâm, lại cùng tôi thảo
luận những biện pháp có thể khắc phục những tật xấu đó. Điều này thể hiện sự
chính trực của phẩn tử trí thức Trung Hoa, mà chính trực là phẩm cất tốt đẹp nhất
của con người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét