
Lời giới thiệu: Dưới đây là phần lược dịch bài nói
ngày 11/09/2002 của Lưu Á Châu – hồi đó là Thiếu tướng không quân, Chính uỷ bộ
đội không quân Quân khu Thành Đô Trung Quốc, trước các cán bộ quân đội cấp tiểu
đoàn trở lên tại căn cứ không quân Côn Minh, Vân Nam. Lưu Á Châu từng là
giáo sư thỉnh giảng của ĐH Stanford Mỹ. Ông đồng thời là một nhà văn có tiếng,
chủ nhân một số giải thưởng văn học.
Người phê phán văn hoá Trung Hoa.
Người phê phán văn hoá Trung Hoa.
Trong quá khứ, tôi trước
tiên là người kế thừa văn hoá Trung Hoa, sau đó mới là người phê phán văn hoá
Trung Hoa. Hiện nay tôi trước tiên là người phê phán văn hoá Trung Hoa sau đó
mới là người kế thừa.
Lịch sử phương Tây là một
bộ sử sửa cái xấu, cái sai thành cái tốt, cái đúng. Lịch sử Trung Quốc thì là
một bộ sử sửa cái tốt cái đúng thành cái xấu cái sai. Thời cổ, phương Tây cái
gì cũng cấm, chỉ có điều không cấm bản năng con người. Trung Quốc cái gì cũng
không cấm, riêng bản năng thì cấm.
Người phương Tây dám thể
hiện bản thân, tức thể hiện tư tưởng mình và còn dám phô bầy thân xác loã lồ
của mình. Trung Quốc chỉ biết mặc quần áo, mặc quần áo cho tư tưởng. Mặc bao
giờ cũng dễ hơn cởi. Phương Tây đả kích mặt đen tối của mình, cho nên tìm được
ánh sáng, tư tưởng của họ đang bay bổng. Chúng ta ca ngợi sự sáng sủa của mình,
kết quả đem lại bóng tối nghìn năm.
Trung Quốc không có nhà tư
tưởng, chỉ có nhà mưu lược. Hegel từng nói: “Trung Quốc không có triết học.”
Tôi cho rằng mấy nghìn năm nay Trung Quốc chưa sản sinh được nhà tư tưởng nào.
Nhà tư tưởng tôi nói là những người như Hegel, Socrates, Plato, những nhà tư tưởng
ấy có cống hiến to lớn đối với tiến trình văn minh nhân loại. Lão Đan [tức Lão
Tử – ND], bạn nói ông ấy là nhà tư tưởng phải không? Chỉ dựa vào “Đạo đức kinh”
5.000 chữ mà có thể làm nhà tư tưởng ư? Đấy là chưa nói “Đạo đức kinh” của ông
có vấn đề.
Khổng Tử có thể coi là nhà
tư tưởng chăng? Thế hệ chúng ta xem xét ông thế nào? Tác phẩm của ông bị xem
xét ra sao? Tác phẩm của ông chưa từng cung cấp cho nội tâm người Trung Quốc
một hệ thống giá trị có thể đối kháng quyền lực thế tục. Cái mà ông cung cấp là
tất cả xoay xung quanh quyền lực.
Nếu Nho học là một tôn giáo
thì đó là một tôn giáo rởm; nếu là tín ngưỡng thì là tín ngưỡng rởm; nếu là
triết học thì đó là triết học của xã hội quan trường hoá. Xét trên ý nghĩa này
thì Nho học có tội với người Trung Quốc.
Trung Quốc không thể có nhà
tư tưởng, chỉ có nhà mưu lược. Xã hội Trung Quốc là xã hội binh pháp, dân tộc
ta chỉ tôn sùng nhà mưu lược. Một Gia Cát Lượng chẳng mấy thành công về sự
nghiệp lại được người ta kỷ niệm nhiều lần. Ông ấy bụng dạ kém khoáng đạt, cách
dùng người cũng chưa thích hợp.
Có tư liệu cho thấy ông ta
còn là kẻ lộng quyền. Nhưng chính con người như thế lại được nâng lên tầm cao
phát sợ. Đây cũng là một phác hoạ tâm hồn dân tộc ta. Dưới hình thái xã hội như
thế có ba loại hành vi thịnh hành ở Trung Quốc.
Ba loại hành vi thịnh hành tại Trung
Quốc
1.Thuật nguỵ biện. Con trai tôi năm nay thi vào khoa
báo chí một trường đại học. Khoa này là một trong những khoa báo chí tốt nhất
Trung Quốc. Tôi bảo nó: Đưa giáo trình cho bố xem. Đọc xong tôi bảo thứ này
không đáng đọc. Trong giáo trình có một suy đoán như sau: Trung Quốc phát minh
ra thuốc nổ; thuốc nổ truyền tới châu Âu đã phá tan dinh luỹ phong kiến của
châu Âu. Thật nực cười. Thuốc nổ anh phát minh ra phá tan dinh luỹ phong kiến
của người ta, thế sao dinh luỹ của chính anh lại không bị phá vỡ? Ngược lại còn
vững chắc hơn?
Tại Đại học Quốc phòng
Trung Quốc, khi thảo luận vấn đề Đài Loan có một quan điểm được nhiều người tán
đồng như sau: Đài Loan như một cái ổ khoá. Nếu không giải quyết được vấn đề Đài
Loan thì ổ khoá ấy sẽ khoá chặt cánh cổng lớn của Trung Quốc, Trung Quốc sẽ
không có lối ra biển cả. Đó là sự nguỵ biện. Tây Ban Nha sau khi trở thành
cường quốc biển, đâu có thể ngăn cản anh hàng xóm Bồ Đào Nha cũng trở thành
cường quốc biển. Eo biển Dover của Pháp cách nước Anh có 28 hải lý, Anh Quốc có
thể ngăn cản Pháp trở thành cường quốc biển không?
Trung Quốc mất biển, chủ
yếu là do tầng lớp thống trị Trung Quốc nhiều đời chưa có quan điểm Quyền lực
biển.
Có lẽ mọi người chưa chú ý
tới chuyện một số hội Phật Giáo, Đạo giáo thường đứng ra chủ trì việc phê phán
một số đoàn thể mê tín phong kiến, các vị đạo trưởng ung dung nói năng, phê
phán người ta là mê tín phong kiến. Tôi muốn cười thầm nhưng lại không nhịn
được cười thành tiếng. Bảo người ta là mê tín phong kiến, lẽ nào ông là duy vật
chăng? Chẳng phải cũng là mê tín đó sao?
2. Đối ngoại lôi kéo
vỗ về, đối nội tàn nhẫn.
Văn minh châu Âu và văn minh Trung Quốc hầu như đồng thời cất bước nhưng châu
Âu hình thành nhiều quốc gia nhỏ, Trung Quốc hình thành một đại đế quốc thống
nhất. Nói tới chuyện này chúng ta thường hí hửng phấn khởi. Thực ra châu Âu
hình thành nhiều quốc gia như thế chính là một dạng thể hiện tư tưởng tự do của
họ. Tuy hình thành nhiều quốc gia như vậy nhưng bao nhiêu thứ có liên quan đến
văn minh nhân loại chính là sinh ra từ các tiểu quốc chia tách ra ấy.
Còn chúng ta đã làm được gì
cho văn minh thế giới? Có thể khẳng định, thống nhất giang sơn có mối quan hệ
tất nhiên nào đó với tư tưởng thống nhất. Xã hội mưu lược là xã hội hướng nội.
Tôi từng nghiên cứu kỹ sự
khác biệt giữa Trung Quốc với Mỹ. Trên mặt công việc quốc tế, về cơ bản Trung
Quốc mềm mỏng, còn trên mặt công việc trong nước thì cứng rắn. Nước Mỹ ngược
lại, họ rắn trên mặt công việc quốc tế, mềm trên mặt công việc trong nước.
Chẳng còn nhớ trong một cuốn sách nào đấy tôi có đề cập vấn đề này, có lẽ là
cuốn Đánh giá nguy hiểm tác chiến với Đài Loan, và kết luận: Chuyện
này là do sự khác biệt văn hoá quyết định.
Văn hoá Trung Quốc có tính
khép kín, kín đáo, hướng nội. Văn hoá Mỹ thì cởi mở, hướng ngoại. Tư tưởng đại
nhất thống cũng là tư tưởng kiểu hướng nội. Điều đó giải thích vì sao trước bọn
xâm lược nước ngoài thì chúng ta là bầy cừu, trước đồng bào mình thì chúng ta
là lang sói. Ngót trăm lính Nhật là đủ để áp giải 50 nghìn tù bình quân Quốc
Dân Đảng đến Yến Tử Cơ [một địa danh thuộc tỉnh Giang Tô – ND] xử bắn. Chưa nói
đến chống lại, các tù binh này chẳng có cả tới dũng khí bỏ chạy nữa kia.
3. Hành vi thô
bỉ. Sự thô
bỉ về tinh thần ắt đem lại sự thô bỉ trong hành vi. Sự cao quý tinh thần ắt sẽ
đem lại sự cao quý trong hành vi. Khoảng hai chục năm trước khu phố nhà tôi có
xảy ra chuyện như sau: Một đôi vợ chồng li dị, ông chồng dẫn cô bồ mới về nhà,
hai vợ chồng cãi nhau. Bà vợ chạy lên gác trên muốn nhảy lầu. Rất nhiều người
xúm lại xem. Có kẻ vì hí hửng khi thấy người khác gặp tai nạn mà hét to: “Nhảy
đi, nhảy đi!” Về sau cảnh sát đến cứu được bà kia xuống, những người xem thậm
chí còn cảm thấy tiếc rẻ.
Tôi thở dài một cái rồi về
nhà, mở ti-vi xem. Đúng lúc ấy trên ti-vi đang chiếu bộ phim kể về một chuyện
có thật xảy ra ở châu Âu. Chuyện như sau: Một nước nào đó, nhớ mang máng là
Hungary thì phải, 70 năm trước có một anh thợ mỏ trẻ sắp cưới vợ. Trong lần
cuối cùng xuống giếng mỏ trước ngày cưới thì mỏ xảy ra sụt lở, anh thợ kia mãi
mãi không thể trở về. Cô dâu không thể tin rằng người yêu của mình có thể bỏ cô
mà đi, cứ thế đằng đẵng chờ 70 năm trời.
Cách đây ít lâu người ta
sửa lại hầm mỏ, phát hiện thấy trong vũng nước đọng ở chỗ sâu có một xác người.
Đó chính là chàng rể- thợ mỏ nọ bị vùi dưới giếng 70 năm trước. Vì dưới ấy
không có không khí, xác lại ngâm trong nước có khoáng chất nên người ấy trông
vẫn trẻ như lúc chết. Cô dâu thì đã là bà lão tóc bạc phơ.
Bà cụ ôm lấy người yêu khóc
nức nở. Bà quyết định tiếp tục làm lễ cưới của họ. Cảnh này thật quá xúc động:
Cô dâu 80 tuổi mặc áo cưới trang trọng một màu trắng như tuyết. Tóc cũng trắng
như tuyết. Người yêu của bà thì vẫn trẻ như xưa, mắt nhắm nghiền nằm trên cỗ xe
ngựa. Hôn lễ và tang lễ đồng thời tiến hành. Bao nhiêu người rơi lệ.
Vụ 11/9 thử thách trình độ đạo đức quốc
dân
Vụ 11/ 9 năm ngoái là sự
việc có thể khảo nghiệm trình độ đạo đức của dân tộc ta nhất. Hôm nay [tức
11/09/2002 – ND] vừa đúng tròn một năm sự kiện ấy. Vụ 11/ 9 tuy không thể thay
đổi thế giới nhưng đã thay đổi nước Mỹ. Đồng thời, thế giới sau ngày ấy rất khó
trở lại trước sự kiện này.
Khi xảy ra vụ 11/9, ít nhất
trong một quãng thời gian sau đó nước ta bị bao phủ bởi một bầu không khí không
lành mạnh. Tối hôm 12/9, có người bạn gọi điện thoại cho tôi nói sinh viên đại
học Bắc Kinh và đại học Thanh Hoa đang khua chiêng gõ trống. Tôi bảo đội tuyển
bóng đá quốc gia Trung Quốc còn chưa lọt vào vòng sau kia mà, phải đến mồng
7/10 đội Trung Quốc mới đấu trận cuối cùng với đội Các tiểu Vương quốc Ả Rập
Thống nhất, nếu thắng thì sẽ lọt vào danh sách dự World Cup. Một lúc sau mới
biết thì ra sinh viên Trung Quốc đang chúc mừng việc toà tháp đôi Mỹ bị đánh
sập.
Báo chí nước ngoài đưa tin:
Hồi ấy có một đoàn nhà báo Trung Quốc đang ở thăm Mỹ, khi thấy hình ảnh toà nhà
Trung tâm Thương mại Thế giới bị đánh phá, các thành viên đoàn nhà báo này bất
giác vỗ tay. Đây là một dạng ngấm văn hoá; điều đó không thể trách họ, bọn họ
đã không thể kiềm chế được bản thân.
Kết quả họ bị [chính phủ Mỹ
– ND] tuyên bố là những người mãi mãi không được hoan nghênh. Hồi ấy tôi đang ở
Không quân Bắc Kinh,[1] mấy
hôm ấy đều có người ở quân đội đến thăm, gặp ai tôi cũng hỏi quan điểm của họ
đối với vụ 11/9. Tất cả đều trả lời: Đánh bom hay lắm.
Sau này tôi nói đây là một
tình trạng rất đáng buồn. Nếu những người ấy yêu mến Trung Quốc, thế thì có cứu
được Trung Quốc hay không? Về giới truyền thông thì càng chẳng nên nhắc tới. Ở
Trung Quốc, nơi không có tin tức nhất là trên báo chí.
Năm 1997 công nương Diana
chết vì tai nạn giao thông. Cho dù Diana là người thế nào, hoàng gia Anh Quốc
ra sao thì ít nhất bà ấy cũng có giá trị tin tức. Các tờ báo lớn trên thế giới
đều đăng tin này trên trang nhất, riêng báo chí Trung Quốc không đăng tin ấy.
Hôm đó tin tức đầu bảng của các tờ báo lớn ở Bắc Kinh là “Các trường trung,
tiểu học Bắc Kinh hôm nay khai giảng”. Tin này chẳng khác gì tin “Người Bắc
Kinh hôm nay ăn sáng rồi”, chỉ có cái giá trị [thông tin – ND] ấy thôi.
Tối hôm 11/9 tôi ngồi xem
chương trình “Tiêu điểm phỏng vấn” trên ti-vi. Tôi muốn xem xem “những cái
miệng lưỡi của đất nước” đánh giá tiêu điểm vụ 11/9 như thế nào. Kết quả chương
trình “Tiêu điểm phỏng vấn” hôm ấy có nội dung là nói về việc các chi bộ ở nông
thôn tăng cường xây dựng chi bộ gì gì đó. Bạn muốn xem cái gì thì không có cái
ấy. Cái bạn không muốn nghe thì người ta cứ nói cho mà nghe. Dĩ nhiên, những
cái miệng lưỡi của quốc gia thì vô tội.
Văn hoá truyền thống ảnh hưởng tới quan
niệm đạo đức
Năm 1999 Mỹ tấn công Nam
Tư. Trung Quốc đứng ra phản đối. Cái giá của lần ấy là đại sứ quán Trung Quốc
tại Nam Tư bị bắn phá. Suýt nữa thì Trung Quốc lại đứng ra lần nữa. Đoàn tàu
văn hoá này của chúng ta có quán tính lớn, chở chúng ta, những kẻ có khiếm
khuyết đạo đức, phóng như bay tới điểm chót.
Hồi ấy có người còn đề xuất
nhân dịp này tấn công Đài Loan, ra tay một lần là xong. Có thể thông cảm với
nỗi lòng của các bạn ấy, nhưng bấy giờ quả thật không phải là thời cơ thích
hợp. Hồi ấy tôi nghĩ, vụ 11/9 chết bao nhiêu người, đều là người vô tội. Cái
mất đi là sinh mạng con người, thứ tôn nghiêm nhất trên thế giới. Những sinh
mạng ấy không có liên quan với chính phủ Mỹ. Chúng ta dùng thái độ như vậy đối
xử với người ta, nhưng người ta không dùng thái độ như vậy đối xử với ta.
Thảm án Dover hình thành sự
đối chiếu rõ rệt với việc này. Năm 2000, một đoàn người Phúc Kiến vượt biên
trái phép ngồi trong xe thùng bịt kín cập cảng Dover lên đất Anh Quốc. Vì ngồi
mấy chục giờ trong thùng xe thiếu không khí, tất cả đều chết ngạt,[2] chỉ
có 2 người sống sót.
Khi vụ này bị phanh phui,
không một quan chức nào của đại sứ quán Trung Quốc xuất đầu lộ diện. Cuối cùng
dân chúng Anh Quốc vùng Dover tự phát làm lễ truy điệu và lễ thắp nến tưởng
niệm những người đã chết.
Rất nhiều trẻ em tham dự,
chúng cầm trong tay những thứ đồ chơi chế tạo tại Trung Quốc. Nhân đây xin nói
thêm, hiện nay 90% đồ chơi trên thế giới là Made in China. Nhà báo hỏi lũ trẻ:
Tại sao các cháu dự lễ truy điệu? Bọn trẻ nói: - Họ cũng là người cả mà; các
thứ đồ chơi trong tay chúng cháu cầm đây có thể là do những người trong số họ
sản xuất.
Không một người Trung Quốc
nào có mặt trong buổi lễ truy điệu ấy. Thế nào là văn minh, thế nào là không
văn minh? Tôi đang suy nghĩ.
Thờ ơ, coi nhẹ sinh mạng con người thật
đáng sợ
Thật là đáng sợ khi người
ta ca ngợi khủng bố. Trung Quốc thoát thai từ nền văn hoá giáo dục Trung Quốc,
trước hết thờ ơ coi khinh sinh mạng của chính mình, từ đó mới có thái độ coi
tính mạng của người khác, nước khác như trò trẻ con. Bản thân không có quyền
lực quý trọng sinh mạng mình, cũng không cho người khác có cái quyền ấy. Tâm
trạng “khán giả” năm xưa từng bị Lỗ Tấn hồi trẻ phê phán chính là được tôi
luyện như vậy đấy.
Người Trung Quốc xem cảnh
giết người khác, không ai không vui mừng phấn khởi. Giai cấp thống trị cố ý đem
người ta ra giết tại nơi đông người. Kẻ bị thống trị thì hưởng thụ tại nơi đông
người cái cảm giác khoái trá của kẻ thống trị. Nhất là khi xử tử bằng kiểu tùng
xẻo, kéo dài ba ngày, người xem đông nghìn nghịt. Cả đến những chủ sạp hàng nhỏ
cũng bày hàng ra bán tại đấy. Đao phủ còn bán bánh màn thầu dính máu.
Trung Quốc ngày nay không
có tục tùng xẻo nữa. Nhưng xử án tại nơi đông người cũng là sự mở rộng tập quán
đó. Người nước ta năm nào đi xem giết Lục Quân Tử Đàm Tự Đồng[3] như
đi trẩy hội. Với những người như thế, trong cuộc chiến tranh Giáp Ngọ[4] ta
sao mà không mất Đài Loan. Con cháu họ, tức chúng ta, nếu lại như họ thì làm
sao mà giải phóng được Đài Loan.
Khi có kẻ xấu hành hung
trên xe buýt, những người đi xe đều im thin thít. Dựa vào những con người ấy đi
giải phóng Đài Loan ư? Dựa vào họ để thực hiện 4 hiện đại hoá ư? Bạn thực hiện
4 hiện đại hoá rồi thì có lợi gì nhỉ?
Sáng nay khi tập thể dục
tôi tranh thủ xem truyền hình, chương trình quảng cáo “Tin tức buổi sáng”, sản
phẩm nào bán chạy nhất? Đó là cửa chống trộm. Đây là nỗi buồn của một dân tộc.
Bạn xem đấy, nhà chúng ta ở chẳng khác gì cái cũi. Tại Thành Đô, tôi ở căn nhà
mấy vị chính uỷ không quân tiền nhiệm từng ở. Tôi vào xem, ôi chao, như vào nhà
giam ấy. Cửa sổ, ban công đều bao bọc bằng hàng rào chấn song chống trộm. Tôi
bảo dỡ bỏ hết.
Hôm nọ đọc một cuốn sách có
tên “Trung Quốc có thể nói Không”. Tôi bảo, anh có thể nói Không, nhưng anh
đứng sau cánh cửa chống trộm mà nói Không; đó chẳng phải là dũng sĩ mà là kẻ
hèn nhát. Kiều Lương[5] nói
chí lý: “Những người yêu nước khi gặp bọn trộm cướp mà còn lánh mặt nhưng lại
dũng cảm dõng dạc nói Không với một cường quốc ở xa tít mù!”
Cần nhìn nhận nước Mỹ một
cách khách quan toàn diện. Nước Mỹ là một quốc gia như thế nào? Nhớ lại hồi trẻ
từng nghe một câu nói hình dung thành phố New York: Cái tốt nhất trên thế giới
và cái xấu nhất trên thế giới cộng lại với nhau thì là New York. Dùng câu ấy để
hình dung nước Mỹ ngày nay có thích hợp hay không?
Thế hệ quân nhân chúng ta,
những quân nhân đảm nhận niềm hy vọng tương lai của tổ quốc, vừa không nên làm
“phái thân Mỹ”, cũng chẳng thể làm “phái chống Mỹ” một cách đơn giản, mà nên
làm “phái hiểu Mỹ” chín chắn.
Hiểu kẻ địch thì mới chiến
thắng được kẻ địch. Đánh giá thấp đối thủ tức là đánh giá thấp chính mình. Thác
Bạt Đạo[6] đổi
tên nước của Nhu Nhiên thành “Nhu Nhu”, ý là sâu bọ, nhưng chính ông lại bị con
sâu ấy đánh bại. Thế thì ông chẳng bằng con sâu nữa kia.
Mỹ không muốn Trung Quốc
hùng mạnh, hoàn toàn cũng như Trung Quốc không muốn Mỹ xưng bá. Mối quan hệ
Trung – Mỹ có xung đột nhưng cũng có lợi ích chung nhất định. Làm thế nào hoá
giải xung đột, phát triển lợi ích chung là việc các nhà ngoại giao Trung Quốc
hiện nay nên cố gắng làm.
Trung Quốc muốn phát triển
thì không thể cắt đứt sự đi lại với thế giới. Thế giới hiện nay là đơn cực, chỉ
khi nào Mỹ suy sụp thì mới có thể xuất hiện thế giới đa cực. Chúng ta vừa không
thể cắt quan hệ với Mỹ lại vừa không thể có quá nhiều kỳ vọng về Mỹ. Hiện nay
mà đối kháng với Mỹ thì chưa phải là thời cơ thích hợp nhất. Lợi ích quốc gia
nên mãi mãi là chuẩn tắc cao nhất cho hành động của chúng ta. Chúng ta cần nhẫn
nại; nhẫn nại không phải là mềm yếu, chỉ có khuất phục mới là mềm yếu.
Đấu tranh ngoại giao càng cần đấu trí
Dĩ nhiên Mỹ không từ bỏ dã
tâm diệt chủ nghĩa xã hội. Dĩ nhiên Mỹ không muốn Trung Quốc trỗi dậy, không
muốn kinh tế Trung Quốc phát triển đi lên. Nhưng cần nhớ cho kỹ: Khi đấu tranh
với đối thủ, nhất định phải làm cho đối thủ của anh nhìn thấy cái tình hình họ
không muốn thấy nhất.
Người Mỹ muốn người Trung
Quốc nội chiến; chúng ta quả thật đánh nội chiến rồi. Họ không rúc trong chăn
mà cười đến nôn ruột thì mới lạ chứ. Dĩ nhiên nhất mực “Nằm gai nếm mật, thao
quang dưỡng hối [vờ ngu giả dại/ giấu tài – ND]” cũng không được.
Là một nước lớn, Trung Quốc
có thể làm theo cách như một võ hiệp thời xưa ẩn vào núi sâu khổ luyện võ công,
chờ khi võ nghệ cao cường rồi tái xuất quyết thắng kẻ địch chăng? Với số dân và
tài nguyên của Trung Quốc, đặc biệt là với nền văn hoá của mình, Trung Quốc
không thể lớn mạnh như nước Mỹ được, huống chi Mỹ cũng chẳng dừng lại không
tiến lên.
Vẫn là Mao Trạch Đông nói
chí lý: “Đánh vẫn cứ phải đánh, đàm vẫn cứ phải đàm, hoà vẫn cứ phải hoà.” Con
người cần khôn ngoan tài trí, đấu tranh ngoại giao lại càng cần khôn ngoan.
Phải dắt mũi người ta mà đi chứ đừng bị người ta dắt.
Khrushchev (Khơ-rut-xôp) là
một tay khôn ngoan. Tôi xin kể cho các bạn nghe chuyện này: Tại một đại hội nọ
[ý nói Đại hội XX đảng Cộng sản Liên Xô – ND], Khrushchev ra sức vạch trần và
phê phán chế độ chính trị tàn bạo của Stalin. Có người chuyển lên một mẩu giấy
chất vấn Khrushchev: Bản thân Khrushchev cũng là một thành viên trong tập đoàn
quyền lực nòng cốt khi Stalin nắm chính quyền.
Vì sao hồi ấy ông không
đứng lên chống lại sự độc đoán của Stalin? Khrushchev cao giọng đọc nội dung
mẩu giấy kia rồi lớn tiếng nói với mọi người: Đây là mẩu giấy của ai thế? Xin
người đó đứng ra! Đứng ra nào! … Bên dưới nhốn nháo một lúc nhưng chẳng thấy ai
đứng ra cả.
Khrushchev nói: Mọi người
xem đấy, chúng ta hiện nay dân chủ như thế này, trong tình hình chẳng có gì
phải sợ hãi mà ngay cả đồng chí viết mẩu giấy này cũng không dám đứng ra. Vậy
hãy nghĩ xem, trong bầu không khí dưới thời Stalin thống trị ấy có người nào
dám đứng ra cãi lại Stalin không? Cả hội trường vỗ tay.
Chúng ta đấu tranh với Mỹ
nên có sự khôn ngoan ấy của Khrushchev. Khi cần thao quang dưỡng hối thì thao
quang dưỡng hối đến tận nhà. Như một câu đồng chí Đặng Tiểu Bình năm nào nói
với Thủ tướng Canada Trudeau (đại ý): Cái Thao quang dưỡng hối chúng tôi nói
bao gồm cả việc không cần giữ thể diện cũng nhất định phải giữ mối quan hệ với
quốc gia phát triển nhất trên thế giới. Ý của đồng chí Đặng Tiểu Bình là Trung
Quốc nhất định phải bước cùng nhịp với văn minh thế giới, không thể xa rời nền
văn minh thế giới.
Không có lý do căm ghét Mỹ
Trong sự kiện 11/9, trừ một
số quốc gia cá biệt, một bộ phận dân chúng Trung Quốc (chứ không phải là chính
phủ) đã tỏ ra mình ở cách nền văn minh dòng chính của thế giới một khoảng cách
xa nhất.
Khi cần đấu tranh thì một
tấc cũng không nhường. “Sùng bái Mỹ” là không đúng, “Thân Mỹ” không đúng, “Ghét
Mỹ” cũng không đúng. Chính phủ và chính khách Mỹ vừa giống dân chúng Mỹ lại vừa
không giống. Bạn cần phải có trí tuệ cao để phân biệt họ.
Trong quá khứ, vì để giúp
Trung Quốc thoát khỏi ách thống trị thực dân mà Mỹ đánh bại Nhật, họ có cống
hiến lớn đối với tiến bộ văn minh của xã hội Trung Quốc. Hai nước Trung Quốc-
Mỹ không có xung đột lợi ích căn bản. Ngày nay, do lợi ích của Mỹ rải khắp toàn
cầu nên 2 nước có xung đột. Nhưng chúng ta vẫn phải dùng tấm lòng đạo đức để
bình xét sự vật chứ không thể kích động. Tôi từng nói rằng đối với Nhật, một
nước từng tàn sát mấy chục triệu đồng bào ta, mà chúng ta thường xuyên nói 2
nước “phải đời đời kiếp kiếp hữu hảo với nhau”. Thế thì chúng ta có lý do nào
để căm ghét nhân dân Mỹ từng giúp ta đánh bại Nhật?
Những cái đáng sợ của Mỹ
Đâu là chỗ thực sự đáng sợ
của nước Mỹ? Tuy rằng Mỹ có quân đội mạnh nhất thế giới, khoa học kỹ thuật tiên
tiến nhất thế giới, nhưng tôi cho rằng những cái đó không đáng sợ. Nghe nói máy
bay tàng hình của Mỹ thường xuyên ra vào bầu trời Trung Quốc rất thoải mái,
nhưng điều ấy chẳng có gì đáng sợ cả. Cái đáng sợ của họ không phải là những
thứ ấy.
Năm 1972, tôi học ở Đại học
Vũ Hán, lên lớp giờ chính trị. Một thầy giáo khoa chính trị nói: “Nước Mỹ là
đại diện của các nước tư bản mục nát, suy tàn, đã sắp xuống mồ, hết hơi rồi.”
Tôi, một sinh viên công nông binh mặc bộ quân phục, đứng ngay lên phản bác:
“Thưa thày, em cảm thấy thầy nói không đúng ạ. Tuy rằng nước Mỹ không giống
Trung Quốc là mặt trời nhô lên lúc 8- 9 giờ sáng, nhưng Mỹ cũng chẳng phải là
mặt trời đang lặn gì gì đó, mà là mặt trời lúc giữa trưa ạ.”
Thầy giáo bực mình, tái mét
mặt ấp úng nói: “Cái cậu học sinh này, sao dám nói thế hả!” Ông ấy không hỏi
tôi tại sao lại nói thế, mà dùng một chữ “dám”. Lúc đó tôi thấy hết tâm trạng
của ông.
Chính là cái nước tư bản
mục ruỗng suy tàn ấy vào thập niên 90 thế kỷ trước đã lãnh đạo cuộc cách mạng
khoa học kỹ thuật mới nhất trên thế giới. Tôi tốt nghiệp đại học đúng vào lúc
bắt đầu cải cách mở cửa. Tôi lại có một quan điểm: Nước Mỹ là quốc gia do hàng
chục triệu con người không yêu tổ quốc mình hợp thành, nhưng họ đều rất yêu
nước Mỹ. Hồi ấy rất nhiều người lãnh đạo vừa chửi Mỹ vừa gửi con cái mình sang
Mỹ. Một sự tương phản lớn!
Nói một thôi một hồi rồi,
vậy thì cái đáng sợ của Mỹ là ở đâu? Tôi cảm thấy có ba điểm.
Điểm thứ nhất, không
thể coi thường cơ chế tinh anh của Mỹ. Chế độ cán bộ, chế độ tranh cử của Mỹ có thể bảo
đảm những người quyết sách đều là tinh anh. Bi kịch của Trung Quốc chúng ta,
lớn đến nhà nước, nhỏ tới từng đơn vị, phần lớn tình hình là người có tư tưởng
thì không quyết sách, người quyết sách thì không có tư tưởng. Có đầu óc thì
không có cương vị, có cương vị thì không có đầu óc.
Nước Mỹ ngược hẳn lại, cơ
chế hình tháp của họ đưa được những người tinh anh lên. Nhờ thế, 1 là họ không
mắc sai lầm; 2 là họ ít mắc sai lầm; 3 là mắc sai lầm thì có thể nhanh chóng
sửa sai. Chúng ta thì mắc sai lầm, thường xuyên mắc sai lầm, mắc sai lầm rồi
thì rất khó sửa sai.
Mỹ dùng một hòn đảo Đài
Loan nhỏ xíu để kiềm chế Trung Quốc chẵn nửa thế kỷ. Nước cờ này họ đi thật
linh hoạt, thật thần kỳ. Một Đài Loan làm thay đổi hẳn sinh thái chính trị quốc
tế. Điều tôi lo ngại nhất là bộ khung chiến lược phát triển Trung Quốc trong
thế kỷ mới sẽ vì vấn đề Đài Loan mà biến dạng. Ngày nay, đối với các dân tộc có
thế mạnh thì tính quan trọng của lãnh thổ đã giảm nhiều, đã chuyển từ tìm kiếm
lãnh thổ sang tìm kiếm thế mạnh của quốc gia.
Người Mỹ không có yêu cầu
lãnh thổ đối với bất cứ quốc gia nào. Nước Mỹ không quan tâm lãnh thổ, toàn bộ
những gì họ làm trong thế kỷ XX đều là để tạo thế. Tạo thế là gì? Ngoài sự lớn
mạnh về kinh tế thì là lòng dân chứ còn gì nữa! Có lòng dân thì quốc gia có lực
ngưng tụ, lãnh thổ mất rồi sẽ có thể lấy lại. Không có lòng dân thì khẳng định
đất đai anh sở hữu sẽ bị mất. Có nhà lãnh đạo quốc gia chỉ nhìn một bước. Nước
Mỹ hành sự thường nhìn 10 bước. Vì thế cho nên mỗi sự kiện lớn toàn cầu xảy ra
sau ngày Thế chiến II chấm dứt đều góp phần làm tăng cường địa vị nước Mỹ. Nếu
chúng ta bị họ dắt mũi thì có thể sẽ mất hết mọi con bài chiến lược.
Tôi nhiều lần nói là trung
tâm chiến lược của Mỹ sẽ không chuyển sang châu Á đâu, song điều đó không có
nghĩa là Mỹ không bao vây Trung Quốc. Rất nhiều bạn chỉ thấy Mỹ bao vây Trung
Quốc về quân sự, cũng như rất nhiều người chỉ thấy khoảng cách chênh lệch về
KHKT và trang bị vũ khí giữa 2 nước mà chưa nhìn thấy sự mất cân đối nghiêm
trọng hơn sự lạc hậu về trang bị trên mặt chiến lược lớn, nhất là trên tầng nấc
ngoại giao.
Sau vụ 11/9, Mỹ nhanh chóng
chiếm Afghanistan trong vòng 2 tháng, từ phía Tây bao vây Trung Quốc. Sức ép
quân sự của Nhật, Đài Loan, Ấn Độ cũng chẳng bớt đi. Xem ra chúng ta giành được
từ vụ 11/9 một số lợi ích trước mắt, song các lợi ích đó không quá 1- 2 năm có
thể biến mất. Tôi cho rằng bao vây chiến lược đối với Trung Quốc là một kiểu
khác, không phải là quân sự mà là siêu việt quân sự.
Bạn xem đấy, mấy năm gần
đây các nước xung quanh Trung Quốc tới tấp thay đổi chế độ xã hội, biến thành
cái gọi là quốc gia “dân chủ”. Nga, Mông Cổ thay đổi rồi, Kazakhstan thay đổi
rồi. Cộng thêm các nước trước đây như Hàn Quốc, Phillippines, Indonesia, lại
cộng thêm vùng Đài Loan. Đối với Trung Quốc, sự đe doạ này còn ghê gớm hơn đe
doạ quân sự. Đe doạ quân sự có thể là hiệu ứng ngắn hạn, còn việc bị cái gọi là
các quốc gia “dân chủ” bao vây là hiệu ứng dài hạn.
Điểm thứ hai, sự độ
lượng và khoan dung của nước Mỹ. Bạn nên sang châu Âu, sau đó sang Mỹ, bạn sẽ thấy một sự
khác biệt lớn: Sáng sớm, các đường phố lớn ở châu Âu chẳng có người nào cả, còn
tại Mỹ sáng sớm các phố lớn ngõ nhỏ đều có rất nhiều người tập thể dục, thậm
chí cả ngày như thế. Tôi có một câu nói: Tập thể dục là một phẩm chất, tập thể
dục đại diện cho một kiểu văn hoá khí thế hừng hực đi lên. Một quốc gia có sức
sống hay không, chỉ cần xem có bao nhiêu người tập thể dục là biết.
Người Mỹ có thể lấy quốc kỳ
làm quần lót để mặc. Hồi ở Mỹ tôi có mua một chiếc quần cộc cờ sao vạch. Tôi
thường xuyên mặc chiếc quần ấy. Tôi mặc nó là để khinh miệt nó, là để trút
giận, là một dạng trút sự bực bội và thoả mãn về tâm lý. Người Mỹ mặc nó là sự
trêu chọc bỡn cợt, bản chất khác. Người Mỹ có thể đốt quốc kỳ nước mình ngoài
phố. Đới Húc[7] nói:
Nếu một quốc gia có thể đốt cả quốc kỳ của mình thì anh còn có lý do nào đi đốt
quốc gia ấy nữa?
Điểm thứ ba, sức mạnh
vĩ đại về tinh thần và đạo đức. Đây là điều đáng sợ nhất. Vụ 11/9 là một tai nạn. Khi tai
hoạ ập đến, thể xác ngã xuống trước tiên, nhưng linh hồn vẫn đứng. Có dân tộc
khi gặp tai nạn thể xác chưa ngã mà linh hồn đã đầu hàng.
Trong vụ 11/9 có xảy ra 3
sự việc đều có thể để chúng ta qua đó nhìn thấy sức mạnh của người Mỹ. Việc thứ
nhất, sau khi phần trên toà nhà Thương mại thế giới bị máy bay đâm vào, lửa
cháy đùng đùng, tình thế ngàn cân treo sợi tóc. Khi mọi người ở tầng trên qua
cửa thoát hiểm chạy xuống phía dưới, tình hình không rối loạn lắm.
Người ta đi xuống, lính cứu
hoả xông lên trên. Họ nhường lối đi cho nhau mà không đâm vào nhau. Khi thấy có
đàn bà, trẻ con hoặc người mù tới, mọi người tự động nhường lối đi để họ đi
trước. Thậm chí còn nhường đường cho cả một chú chó cảnh. Một dân tộc tinh thần
không cứng cáp tới mức nhất định thì dứt khoát không thể có hành vi như vậy.
Đứng trước cái chết vẫn bình tĩnh như không, e rằng không phải là thánh nhân
thì cũng gần với thánh nhân.
Việc thứ hai, hôm sau ngày
11/9, cả thế giới biết vụ này do bọn khủng bố người A Rập gây ra. Rất nhiều cửa
hàng, tiệm ăn của người A Rập bị những người Mỹ tức giận đập phá. Một số thương
nhân người A Rập cũng bị tấn công. Vào lúc đó có khá nhiều người Mỹ tự phát tổ
chức đến đứng gác trước các cửa hiệu, tiệm ăn của người A Rập hoặc đến các khu
người A Rập ở để tuần tra nhằm ngăn chặn xảy ra bi kịch tiếp theo.
Đó là một tinh thần thế nào
nhỉ. Chúng ta thì từ xưa đã có truyền thống trả thù. Thành Đô nơi tôi ở, ngày
xưa Đặng Ngải[8] sau
khi chiếm được Thành Đô, con trai của Bàng Đức[9] giết
sạch già trẻ gái trai gia đình Quan Vũ. Trả thù đẫm máu, lịch sử loang lổ vết
máu không bao giờ hết.
Việc thứ ba,
chiếc máy bay Boeing 767 bị rơi ở Pennsylvania vốn dĩ bị không tặc dùng để đâm
vào Nhà Trắng. Sau đấy hành khách trên máy bay vật lộn với bọn khủng bố nên mới
làm máy bay rơi. Vì lúc ấy họ đã biết tin toà nhà Thương mại thế giới và Lầu
Năm Góc bị máy bay đâm vào nên họ quyết định không thể không hành động, phải
đấu tranh sống chết với bọn khủng bố.
Cho dù trong tình hình ấy
họ còn làm một chuyện thế này: Quyết định biểu quyết thông qua có nên chiến đấu
với bọn khủng bố hay không. Trong giờ phút quan hệ tới sự sống chết ấy, họ cũng
không cưỡng chế ý chí của mình lên người khác. Sau khi toàn thể mọi người đồng
ý, họ mới đánh bọn không tặc. Dân chủ là gì; đây tức là dân chủ. Ý tưởng dân
chủ đã thấm vào sinh mạng của họ, vào trong máu, trong xương cốt. Một dân tộc
như thế mà không hưng thịnh thì ai hưng thịnh? Một dân tộc như thế không thống
trị thế giới thì ai có thể thống trị thế giới?
Nên tham khảo kinh nghiệm thành công của
Mỹ
Tôi thường có ý nghĩ quái
lạ như thế này: Những vũ khí đỉnh cao nhất, KHKT tối tân và lực lượng vũ trang
mạnh nhất trên thế giới nếu nằm trong tay những người như thế là rất thích hợp.
Bao giờ cũng hơn nằm trong tay người Nhật, người Libya, người Iraq chứ? Cho là
nằm trong tay chúng ta thì chúng ta có thể làm gì, điều đó cũng chưa thể biết.
Nước Mỹ, quốc gia này có rất nhiều kinh nghiệm thành công, đáng để chúng ta
tham khảo học tập. Sau vụ 11/9, Mỹ không thành lập Uỷ ban 11/9, không lập Bộ
Chỉ huy ứng phó tình trạng khẩn cấp gì gì đó.
Tôi cực lực phản đối những
thứ không thực tế. Sau khi đến bộ đội không quân Thành Đô, tôi chủ trương hoặc
không họp hoặc ít họp hành. Cuộc họp nào không thể không họp thì họp ngắn thôi.
Đến nơi trước tiên tôi thay đổi việc học tập của các Uỷ viên thường vụ thành tự
học.
Cầm văn kiện đọc thì học
được cái gì kia chứ. Tôi đang đấu tranh với thế lực thói quen. Lực lượng cá
nhân tôi có hạn nhưng tôi không thể không đấu tranh. Cho dù sứt đầu mẻ trán
cũng không được nản chí. Chẳng hạn nói chung khi xuống thăm bộ đội, tôi đều
không ăn cơm. Chỉ cần có thể về nhà trong ngày thì tôi đều mang theo lương khô
chứ không ăn cơm bộ đội.
Khi ở bộ đội không quân Bắc
Kinh tôi đến sư đoàn 33 cũng thế. Nếu không thể không ăn thì tôi chỉ ăn đơn
giản. Tuy rằng nói uống một chén rượu chưa đủ làm đổ cờ đỏ, ăn một bữa cơm chưa
thể mất giang sơn, nhưng nhiều lần quá, lãng phí quá, tích tiểu thành đại thì
rất khó nói. Có người nói đánh Đài Loan chẳng cần dùng vũ khí mới gì cả, cứ cho
mấy vị cán bộ lên đảo ấy ăn nhậu các thứ của họ 2- 3 năm thì bảo đảm ăn hết các
thứ của họ.
Còn một chuyên tiếu lâm nữa
nói về chuyện họp hành. Có ông cục trưởng ốm sắp chết đến nơi, chỉ có điều
không trút được hơi thở cuối cùng. Bà vợ bảo con cháu đến đông đủ cả rồi, ông
yên tâm lên đường đi. Không được, chưa chết được. Vợ lại nói, mọi chuyện đều
thu xếp ổn thoả rồi, ông yên tâm lên đường đi. Không được, chưa chết được. Vợ
bảo, tài sản nhà ta đã thu xếp xong xuôi cả rồi, ông cứ đi đi. Cũng chưa được
đâu. Về sau, vẫn là tay thư ký tương đối hiểu ông ta bèn ghé tai cục trưởng
nói: “Báo cáo cục trưởng, mọi người đến đủ cả rồi, ta họp thôi ạ.” Lúc ấy cục
trưởng mới hả lòng hả dạ nhắm mắt xuôi tay. Dĩ nhiên đây là chuyện bịa nhưng nó
nói lên sự phản cảm, chán ghét của mọi người đối với thói quen ấy.
Sự kiện 11/9 là cơ hội của
nước Mỹ, cũng là cơ hội của Trung Quốc. Làm không tốt thì Trung Quốc trở thành
vật hy sinh lớn nhất của sự kiện đó. Vấn đề then chốt là anh nắm cơ hội thế nào,
toàn thế giới đều đứng trước dịp xóc lại quân bài. Khi nghiên cứu nước Mỹ,
chúng ta nên nắm được nội hàm thực sự của nó, không thể chỉ xem cái nhỏ mà phải
xem cái lớn. Có một câu chí lý thế này: Hay bàn luận về khuyết điểm của người
khác thì anh là kẻ đạo đức thấp kém. Hay bàn luận về khuyết điểm của nhân loại
thì anh là một nhà tư tưởng.
….
Hôm nay lần đầu tiên gặp
các cán bộ cấp tiểu đoàn trở lên của căn cứ Côn Minh, tôi đã nói chuyện nhiều
thế này với thái độ vô cùng thẳng thắn và mạnh dạn. Đây là thành quả nghiên cứu
của tôi, tôi chịu trách nhiệm về bài nói của mình.
Chỗ nào tôi nói đúng thì
các đồng chí ghi nhớ. Chỗ nào nói sai thì các đồng chí nghe tai bên này, cho ra
tai bên kia, tủm tỉm cười bỏ qua, chớ cho là chuyện gì cả. Mỗi người là một cá thể,
mỗi cá thể đều tự do. Tôi không thể yêu cầu áp đặt tư tưởng của tôi cho các
đồng chí, tôi lại càng không thể yêu cầu đem tư tưởng của các đồng chí thống
nhất vào một tư tưởng nào đó. Chuyện đó không thể được, nhưng chúng ta lại cứ
khăng khăng tìm kiếm khả năng ấy, đây là chuyện hão huyền, trên thực tế không
làm nổi.
——————-
[2] 60 người TQ này lấy hộ chiếu sang
Đông Âu rồi chui vào xe container chở bằng tàu biển từ Bỉ bí mật sang Anh, ngày
19/6 /2000, hải quan cảng Dover kiểm tra container phát hiện 58 người chết].
[3] Đàm Tự Đồng: Nhà chính trị cuối
đời Thanh, chủ trương duy tân, sau khi phong trào Duy tân TQ thất bại, ông bị
xử tử cùng 5 người khác, 6 chí sĩ này được gọi là Lục Quân tử.
[4] Chiến tranh Giáp Ngọ: Chiến tranh
TQ- Nhật xảy ra năm Giáp Ngọ tức năm 1894. Kết quả Nhật thắng, TQ phải cắt đảo
Đài Loan cho Nhật.
[6] Tức Thế tổ Bắc Nguỵ, Thái Vũ hoàng
đế, vị thống soái kỵ binh kiệt xuất thời Nam Bắc Triều. Dẫn quân diệt các nước
Hạ, Bắc Yên,… thống nhất phương Bắc; diệt nước Hãn của Nhu Nhiên tại Mông Cổ.
[8] 197-264, tướng giỏi nước Nguỵ, năm
263 đánh Thục Hán, đầu tiên chiếm Thành Đô, là công thần diệt Thục của họ Tư
Mã.
NGUYỄN
HẢI HOÀNH dịch, chú
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét